Căng thẳng có nghĩa là vội vàng, sợ hãi, hoài nghi. Căng thẳng có nghĩa là nỗ lực thường xuyên để bảo vệ, để an ninh, để an toàn. Căng thẳng có nghĩa là chuẩn bị cho ngày mai từ bây giờ, hay cho kiếp sau – sợ ngày mai nên bạn sẽ không có khả năng đối diện với thực tế, cho nên phải được chuẩn bị. Căng thẳng có nghĩa là quá khứ bạn chưa sống qua một cách thực sự mà bằng cách nào đó mới chỉ bị bỏ qua; nó treo đấy, nó treo đâu đấy, nó bao quanh bạn.
Nhớ một điều rất cơ bản về cuộc sống: bất kì kinh nghiệm nào chưa được sống qua thì sẽ treo quanh bạn, sẽ cứ khăng khăng: “Kết thúc tôi đi! Sống tôi đi! Hoàn thành tôi đi.” Có một phẩm chất cố hữu trong mọi kinh nghiệm rằng nó có khuynh hướng và muốn được kết thúc, được hoàn thành. Một khi được hoàn tất, nó bay hơi; chưa được hoàn tất, nó còn dai dẳng; nó hành hạ bạn, nó ám ảnh bạn, nó hấp dẫn chú ý của bạn. Nó nói, “Bạn định làm gì với tôi đây? Tôi vẫn còn chưa hoàn tất – hoàn thành tôi đi!”
Toàn bộ quá khứ của bạn treo xung quanh bạn bằng những điều chưa được hoàn thành bởi vì chẳng cái gì đã được thực sự sống cả, mọi thứ bằng cách nào đó đã bị bỏ qua, được sống một phần, chỉ làng nhàng, theo cách hờ hững. Đã không có mãnh liệt, không có đam mê. Bạn đã đi như kẻ mộng du, người đi trong khi ngủ. Cho nên quá khứ treo đấy, và tương lai tạo ra nỗi sợ. Và ở giữa quá khứ và tương lai, hiện tại của bạn, thực tế duy nhất, bị nghiền nát.
Trích OSHO – Từ thuốc tới thiền